Những câu truyện ma có thật ở bến tre

Mình giới thiệu mình tên Bét.mình là người con của quê hương bến tre và ở tại một vùng quê nói chung cũng hẻo lánh.từ nhỏ những câu chuyện ma của ông bà và mọi người xung quanh đều làm mình thấy cuốn hút và mún nghe.nhưng đằng sau những câu chuyện đó là những lần nhịn đi wc và ko bao giờ dám đi một mình.mãi đến sau này lớn lên thì mình bắt đầu đỡ sợ.Tóm tắt về bản thân chút thôi bây giờ mình xin tóm tắt một chút về vùng quê mình ở.

Bạn đang xem: Những câu truyện ma có thật ở bến tre

*

Đó là một xóm nhỏ nằm gần phà rạch miễu ngày xưa ở bến tre.chắc bạn nào có về bến tre cũng biết con phà nổi tiếng này rồi.hồi nhỏ tụi mình hay ra bến phà chơi lắm vì xe cộ lúc nào cũng đông đúc và nhìu khi có cả những ca sỹ lưu diễn về bến tre và có những xe chở tôm thì bọn mình hay trèo lên và ăn cắp tôm đem về.

Tuy vẻ bề ngoài tấp nập và đông đúc như vậy nhưng đằng sau vẻ hào nhoáng đó là những câu chuyện mang vẻ bí ẩn và tâm linh mà chúng mình được kể lại và tận mắt chứng kiến.Mình lên đây chia sẽ là vì mình rất thích nghe những chuyện tâm linh.chủ ý là muốn chia sẽ với những bạn có chung niềm vui và tò mò về chuyện tâm linh,ai coi nó là ko thật thì nó là ko thật còn ai coi nó là thật thì lúc nào nó cũng hiện hữu trong đầu mình.Mình xin phép vào thẳng câu chuyện lun nhé:

-Phà rạch miễu:có nhìu bạn thắc mắc tại sao gọi là phà rạch miễu thì mình xin tóm tắt lun.ngày xưa mình nghe papa của mình kể lại rằng hồi đó khúc sông từ xã tân thạch qua cồn phụng rồi cồn tiên chỉ là một con rạch nhỏ.lúc trước có một cái miễu được xây ở giữa khúc sông và sau này đất lở và cuốn theo cái miễu nên người ta ko còn thấy cái miễu này nữa,lúc trước thì chỉ có ghe xuồng đi qua lại là chủ yếu nên khi khúc sông mở rộng ngta mới bắt đầu làm phà nên người ta gọi là phà rạch miễu.và từ khi xây phà là bắt đầu những ngày xảy ra những chuyện mà bà con lối xóm ở đây rất vô cùng kinh hoàng.

Lúc bé ai mà ko mún được đi chơi thoải mái tránh xa tầm mắt của bố mẹ.mình và những người bạn cũng ko ngoại lệ.tụi mình hay đi ra bến phà để chơi tạt lon hay năm mười.mọi chuyện ko có gì để nói nếu như một buổi chiều tụi mình ko ra bến phà để chơi.

Xem thêm:

-Hôm đó sau một ngày đi học và ngủ một giấc rồi ăn no nê mình và đám bạn kéo nhau vào khu phà để chơi.vì khối lượng khách qua phà lúc nào cũng đông nên những nhân viên ko bao giờ kiểm soát được hết tụi mình.tụi mình chơi tạt lon đến khoảng 6h tối thì bắt đầu rủ chơi năm mười.Lúc đó thì có khoảng 6 người chơi và giao luật là chỉ được nấp ở vòng vòng bến phà.mình là người háo thắng lúc nào cũng mún ăn thua với đám bạn nên giở lắm trò.mà ko biết sao hôm nay xui chơi nhiều ra ít bị(ra trắng nhìu hơn thì đen thua),và mình đã phải làm cục nhân.may là hôm đó ai phù hộ chứ nếu ko là mình gặp phải chuyện kinh hãi rồi.nói thì làm cục nhân chứ mình đếm xong rồi cũng làm biếng đi kiếm lắm.đếm xong rồi ngồi một đống vậy đó nên tụi nó ghét lắm.đếm xong mình ngồi ngắm xe qua lại đợi cho tụi nó mệt thì ló đầu ra thôi.

Đúng như ý mình liền,thằng Đen đi ra liền,mà thằng này trâu lắm nó tức mới đi ra và nói mày ko chơi thì nghỉ còn ko tao đập mày.tướng nó thì to hơn mình và mình vs nó cũng chạm trán mấy lần nên hơi ngán vì vậy mình cũng chiều theo ý nó lun.chỉ có mình nó thôi và tụi kia cũng vẫn còn núp.trong người thấy bực bực nên e đếm một lèo từ 5 đến 1000.và bắt đầu đi tìm.lúc đó thì tầm khoảng gần 7h thôi nhưng trong nhà chờ phà thì hơi vắng do phà vừa rước khách đi.tìm lần lượt từng thằng thì chỉ còn 1 thằng thôi,nó tên phi.thằng đó thì tính tình hiền mà hay tỏ vẻ lắm nên e ghét mới hùa vs bọn kia là chơi nó cho nó làm cục nhân.nguyên đám kéo nhau đi kiếm thì thấy đông đông ngoài trái nổi để phà cập bến.

Chạy ra thì ngta bu đông lắm và bàn tán gì um xùm mà chỉ chỉ xuống dưới sông.linh tính mách xảy ra chuyện nên tụi e mới chạy ra xem.hỏi thăm thì ngta nói mới thấy thằng phi té xuống sông.rồi có một ông chú thấy vậy nên lặn xuống kiếm nó.khoảng chừng vài giây sau là thằng phi được đưa lên bờ.người ta sơ cứu cho nó nên nó thở dc bình thường nhưng bị ngất.tụi mình sợ quá chừng nhưng dù sao cũng phải báo cho pa mẹ nó biết.thế là thằng phi được đưa vào bệnh viện gần đó.

Hôm đó tụi mình được một trận roi sướng đít lun.hôm sau thằng phi được trả về nhà thì tụi e mới qua thăm nó.ba mẹ nó thấy nó mệt nên ko dám la mắng nó nhìu còn tụi e thì bị la xối xả.khi hỏi nó tại sao hwa nó nhảy xuống sông chi thì nó nói đáng lẽ nó ko ra đó rồi vì nó nghĩ là e ko dám ra đó và chỗ đó có cái giàn giáo nên dễ núp.nó thì leo qua giàn giáo núp tụi e.thấy lâu lâu nhưng nó vẫn kiên trì đợi.đứng núp mỏi chân quá nên nó mới ngồi xuống thì bị trượt chân té xuống nước.khi rớt xuống nước nó còn nghe tiếng ai nói ở dưới nước um xùm nữa mà.rồi nó mới đạp chân để trồi dậy thì có cái gì đó vướng ở chân nó mà nó ko tài nào vùng vẫy để ngoi lên được.may sao có ông chú nhảy xuống mới cứu được nó.tưởng là ko có gì thì sau này e mới nghe được bố mẹ e kể là lúc đưa nó đi bệnh viện thì ba mẹ nó thấy trên chân nó còn hằn nguyên nắm tay của người lun mà.biết là chuyện ko hay nên ba mẹ nó mới về nhà thắp nhang và tới chùa gần đó xin bùa đem vô bệnh viện đốt nhang rồi khấn vái gì đó rồi lấy lá bùa quẹt vô chân thì nó mất hẳn dấu tay đen thui lun.thế là hôm sau nó được đưa về nhà yên ổn.