ĐỌC TRUYỆN TỔNG TÀI TỘI ÁC TÀY TRỜI

Chương 01Chương 02Chương 03Chương 04Chương 05Chương 06Chương 07Chương 08Chương 09Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34 Chương 35Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39Chương 40Chương 41Chương 42Chương 43Chương 44Chương 45Chương 46Chương 47Chương 48Chương 49Chương 50Chương 51Chương 52Chương 53Chương 54 Chương 55Chương 56Chương 57Chương 58Chương 59Chương 60Chương 61Chương 62Chương 63Chương 64Chương 65Chương 66Chương 67Chương 68Chương 69Chương 70Chương 71Chương 72Chương 73Chương 74 Chương 75Chương 76Chương 77Chương 78Chương 79Chương 80Chương 81Chương 82Chương 83Chương 84Chương 85Chương 86Chương 87Chương 88Chương 89Chương 90Chương 91Chương 92Chương 93Chương 94 Chương 95Chương 96Chương 97Chương 98Chương 99Chương 100Chương 101Chương 102Chương 103Chương 104Chương 105Chương 106Chương 107Chương 108Chương 109Chương 110Chương 111Chương 112Chương 113Chương 114 Chương 115Chương 116Chương 117Chương 118Chương 119Chương 120Chương 121Chương 122Chương 123Chương 124Chương 125Chương 126Chương 127Chương 128Chương 129Chương 130Chương 131Chương 132Chương 133Chương 134Chương 135Chương 136Chương 137Chương 138Chương 139Chương 140Chương 141Chương 142Chương 143Chương 144Chương 145Chương 146Chương 147Chương 148Chương 149Chương 150Chương 151Chương 152Chương 153Chương 154Chương 155Chương 156Chương 157Chương 158Chương 159Chương 160Chương 161Chương 162Chương 163Chương 164Chương 165Chương 166Chương 167Chương 168Chương 169Chương 170Chương 171Chương 172 Chương 173Chương 174Chương 175Chương 176Chương 177Chương 178Chương 179Chương 180Chương 181Chương 182Chương 183Chương 184Chương 185Chương 186Chương 187Chương 188Chương 189Chương 190Chương 191Chương 192Chương 193Chương 194Chương 195Chương 196Chương 197Chương 198Chương 199Chương 200

Nghiễm nhiên, đó là một trong những bưu tһɪếρ! Chỉ có vài từ không nhiều ỏi, không có liên lạc như thế nào thêm, tuy vậy Lôi Dận chỉ cần liếc mắt một chiếc đã quan sát ra đây chính là chữ của phụ vương hắn!“Thuộc hạ còn tra cứu thấy một cuộc chat chit đã qua xử trí mã hóa, sau khi phá được mật mã, mới tò mò được, thì ra tệ bạc Cơ luôn luôn contact với Lôi lão gia.”Đôi mi Lôi Dận nhíu chặt lại, “Xem ra, ông già này vẫn khôn cùng thích thế trong tay tung tích của fan khác.”“Có lẽ là vì lão gia rất lo ngại cho an nguy của Lôi tiên sinh.

Bạn đang xem: Đọc truyện tổng tài tội ác tày trời

Trước kia, không hẳn ông ấy đã và đang muốn thông qua Bạc Tuyết để tò mò ngài tuyệt sao? Tôi nghĩ bội bạc Cơ cũng giống như vậy.” phí Dạ nói một câu.Lôi Dận cười lạnh, ko nói gì.“Trừ đặc điểm này ra, thì còn tồn tại điều gì đáng nghi nữa không?”“Còn có... Chính là cái này.” tầm giá Dạ mang ra một tờ giấy từ túi áo, chữ viết bên trên đó khôn cùng quen thuộc.Lôi Dận rứa lấy... Hơn mười giờ, quốc lộ A, sát lối rẽ CCRB, bao gồm mai phục, nhanh chóng khuyên Lôi Dận quay lại, không đi nữa!Nếu nói ngôn từ trên tờ giấy khiến người ta kһɪếρ sợ, thì chữ viết càng khiến cho người ta kһɪếρ sợ hãi hơn!Lôi Dận đùng một phát đứng lên, nhìn chăm bẳm chữ viết trên đó. Trên sao hoàn toàn có thể như vậy?“Nói tiếp!” xúc cảm hắn dần bất ổn.Phí Dạ chóng vánh nói: "Lúc tôi nhận thấy tờ giấy này thì đã lập tức cho người đi điều tra những chuyện tạo ra trong hôm đó. Đêm đó và đúng là Bạc Cơ gồm nhận được điện thoại, cơ mà khi tôi lần theo số điện thoại thông minh thì lại không tra ra được gì đặc biệt.”“Không thể nào! Tiếp tục khảo sát cho tôi!” Lôi Dận rung lắc đầu, cầm cố lấy tờ giấy, ngón tay lại tương đối run run.“Lôi tiên sinh, quan yếu là Lôi phu nhân.” phí tổn Dạ thấy nỗ lực lập tức nói, “Lúc tôi nhìn thấy tờ giấy này, đúng là cũng bao gồm chút kһɪếρ hãi. Tất cả điều sau nghĩ về lại, chỉ có công dụng là có người viết chữ giống mà thôi.”“Không thể nào! Tôi phân biệt được chữ của người mẹ tôi!” Đôi đôi mắt Lôi Dận hiện tại vẻ kích động, hắn tiến nhanh kéo lấy phí tổn Dạ, “Bất luận là thế nào thì cũng phải tiếp tục điều tra cho tôi! nếu không thấy gì thì lại khảo sát tiếp! Cậu cũng nói, đêm đó họ bao gồm liên lạc năng lượng điện thoại, tờ giấy này nhất quyết là người mẹ tôi giao cho bạc tình Cơ. Chẳng qua bạc Cơ vì không thích bị phiền toái bắt buộc mới cố thay đổi nét chữ!”Tờ giấy này đó là tờ giấy mà bạc đãi Cơ giao cho hắn vào tối mưa năm đó. Nội dung bên trên hắn còn lưu giữ rõ, chỉ ngạc nhiên thì ra chữ viết vốn là của bà bầu hắn. Điều này cũng chứng minh…mẹ hắn vốn chưa hề chết!“Lôi tiên sinh, nếu thật sự là Lôi phu nhân, như vậy bao nhiêu năm qua bởi sao bà không xuất hiện? Lại vị sao nhưng mà để bạc đãi Cơ sửa đường nét chữ? Điều này hoàn toàn khó giải thích.” mức giá Dạ cũng đã từng có lần nghĩ đến khả năng này nhưng lại rất nhanh đã lý trí mà nghĩ lại.Nhiều năm như vậy, nếu như một fan còn sống vì sao không xuất hiện? rộng nữa, chuyện Lôi phu nhân bị tiêu diệt năm đó không hề ít người biết.“Tôi khoác kệ!” Bàn tay Lôi Dận gạt phắt đi, bá đạo mà cũng tương đối tùy ý!“Tiếp tục tìm cho tôi! ví như phát chỉ ra manh mọt thì có phải lật tung khu đất lên cũng đề nghị tra rõ ràng cho tôi!”“Vâng, Lôi tiên sinh!” phí Dạ đành nên nhận lệnh.Bóng dáng Lôi Dận, thật cao ngạo, mà cũng tương đối ưu thương…______________“Bác Hàn Á, bé về rồi nè.” Mạch Khê vừa vào mang lại đại sân liền ôm siết lấy quản gia Hàn Á không thích buông tay, tương đồng một đứa trẻ, một chút ít cũng không giống tầm dáng ngôi sao.Hàn Á vui nhất đó là mỗi ngày nhận thấy Mạch Khê cười, vỗ vỗ sau sườn lưng cô, thương yêu nói, “Lại ở bên phía ngoài cả ngày sao? Để bác bỏ nói đầu bếp chuẩn bị cho nhỏ mấy món nhỏ thích.”Ánh đôi mắt Mạch Khê sáng sủa lên, “Có lộc ăn uống rồi.”“Con đó..."“Bác Hàn Á, Dận đâu?” Mạch Khê bao gồm chút sốt ruột hỏi. Bây giờ cô buộc phải diễn tới khuya, biết hắn luôn bận rộn nên không nhằm hắn tới đón, ko biết bây giờ đã về chưa.Hàn Á chỉ chỉ lên lầu, vẻ mặt tất cả chút nghiêm trọng, “Lôi tiên sinh về khôn xiết sớm, tuy vậy chỉ vào thư phòng cho tới giờ cũng không bước ra, cảm xúc trong khi không ổn định.”Đối với quan hệ nam nữ giữa Lôi tiên sinh cùng tiểu thư Mạch Khê, tín đồ trong tòa thành từ bỏ cao xuống thấp đầy đủ hiểu rõ, chúc mừng hạnh phúc trong lòng. Nhất là lúc nhìn thấy Lôi tiên sinh lúc nào thì cũng nhìn đái thư Mạch Khê đầy tình cảm, đàn họ là fan làm cũng thấy vui lây. Mặc dù sao những năm vì vậy Lôi tiên sinh thường rất ít cười, dẫu vậy mà thời hạn này, thú vui của tiên sinh hầu hết tràn đầy, ko kể ngày hôm nay.Mạch Khê khá hơi sửng sốt, tim khẽ ‘thình thịch’ một nhịp, dặn dò một câu sau gấp rút lên lâu.Thư phòng, đèn tường tỏa ra tia nắng nhàn nhạt, dị thường yên tĩnh.Mạch Khê dịu chân cách vào, thấy được bóng dáng Lôi Dận. Hắn ngồi bên trên sofa cạnh hành lang cửa số sát đất, toàn cục thân mình đều phụ thuộc vào lưng sofa, đầu khá ngả về sau. Nhị mắt hắn nhắm lại, như thể đã ngủ, lại như thể nhắm mắt nghỉ ngơi một ít vậy.Mạch Khê giật mình, chú ý bóng dáng thon cao lớn nửa ngồi nửa nằm của hắn bên trên sofa, ko khỏi đau lòng. Hắn hẳn là rất mệt, chẳng số đông phải niềm nở chuyện của công ty, mà còn là chuyện tổ chức. Tuy nói rằng gồm Phí Dạ góp đỡ, nhưng hết thảy quyết định đều phải trải qua hắn mới được. Bình thường thấy hắn y hệt như người sắt luôn tràn đầy lòng tin cùng mức độ mạnh, cho tới ngày hôm nay, Mạch Khê mới đùng một cái cảm thấy, hắn cũng là người, hắn cũng trở thành mệt.Trong lòng không khỏi tràn ra một làn nước ấm…Lấy một tấm chăn lông mỏng, cô rón rén bước vào trước khía cạnh Lôi Dận, dìu dịu đắp lên trên người hắn. Ánh mắt Mạch Khê dịu hòa hẳn. Cô luôn luôn cho rằng, bọn ông mặc dầu lớn tuổi cho bao nhiêu, vào thân tâm đều sở hữu chút nào đó của con trẻ. Mà phụ nữ, mặc dầu có nhỏ bao nhiêu, vào hồn vẫn tồn tại tây vị làm mẹ. Kỳ thực cô vô cùng muốn chăm lo người đàn ông trước mắt mình, chưa hẳn để hắn luôn đứng sống trên cao mệt nhọc mỏi. Cơ mà mà trước khía cạnh hắn, cô chỉ như một đứa trẻ em nằm trong tầm bảo vệ. Còn ngày hôm nay, khi bắt gặp hắn ở khu vực này, bẩm tính trong cô đã ban đầu bộc phân phát rồi.Bàn tay nhỏ dại bé khẽ vuốt tấm chăn lông, vừa hy vọng nâng tay một ít thì ngay lập tức sau đó, bàn tay bé dại bé của cô ý nằm gọn trong bàn tay to to nào đó, rồi cục bộ thân mình phần lớn bị nhét không còn vào lòng người bọn ông kia.“A..." Mạch Khê bị giật mình, làm phản ứng lại, giơ tay đánh hắn một cái. “Dận, anh thiệt xấu, làm em sợ ước ao chết.”Lôi Dận không hề mở mắt, ngược lại chôn khía cạnh ở cổ cô, đôi môi mỏng tanh nhẹ nhàng rửa cọ vào domain authority thịt cô, há miệng nói, “Anh còn tưởng em đang hôn trộm anh, tác dụng đợi lâu cố gắng mà em cũng ko xuống tay.”“Anh thật đáng ghét!” Mạch Khê đỏ mặt, “Là em thức tỉnh anh sao?”“Không có, thời điểm em vào anh vẫn biết.” Lôi Dận nghiêng người, dễ dãi ôm từ đầu đến chân cô vào lòng.“Thật là xấu, biết em vào còn giả bộ ngủ.” tiếng nói Mạch Khê mềm mại lắng đọng như viên kẹo, cánh tay ôm lấy cổ hắn, “Em còn tưởng anh sẽ ngủ, sợ hãi anh cảm lạnh mới đắp cho chiếc chăn, công dụng anh còn hù bạn ta.”Môi Lôi Dận dừng trên tóc cô, hắn thanh thanh hỏi, “Mấy tiếng rồi em?”Mạch Khê thấy hắn không muốn mở mắt, mỉm cười cười, nâng cổ tay hắn nhìn lướt qua, “Hơn mười giờ rồi đó.”“Ừm.” Khuôn phương diện anh tuấn của Lôi Dận trọn vẹn chôn sinh hoạt tóc cô, hắn khẽ thở dài, “Hôm nay em mệt nhọc không?”Mạch Khê nhẹ lắc đầu, ngón tay tinh tế cài vào trong làn tóc hắn, dìu dịu vuốt ve, “Anh mệt mỏi lắm rồi, em sẵn sàng nước mang lại anh rửa mặt nhé?”“Nha đầu ngốc, kia là việc của fan làm.” Lôi Dận chung cuộc cũng mở mắt, tuy vậy không đổi bốn thế, tùy ý nhằm ngón tay Mạch Khê thanh thanh vuốt tóc mình. Ko khí ấm cúng này hắn không thích đánh vỡ. Cảm giác thoải mái chưa từng có khiến khung người hắn thoải mái và dễ chịu vô cùng.“Em ao ước làm thì bao gồm sao đâu.” Mạch Khê dìu dịu cười.“Chuyện em cần phải làm hàng ngày là mừng rơn hạnh phúc, luôn luôn luôn ở ở kề bên anh là xuất sắc rồi.” Lôi Dận nói xong, tựa đầu kề ngay cạnh vào phần cổ áo cô, sử dụng đôi môi mỏng manh tháo đi từng hạt cúc nhỏ. Lúc bờ пɡựᴄ lộ ra, hắn ngậm lấy, giống hệt như một đứa nhỏ, tham lam tra cứu lạc thú.“Dận…” Cánh tay mảnh dẻ của Mạch Khê ôm siết lấy đầu hắn, tùy ý để hắn càng lúc càng trở lên béo mật, châm lên ngọn lửa tình rất gần gũi trên tín đồ cô.Bắt đầu từ thời điểm năm mười tám tuổi, thân thể cô đã làm được một tay hắn dạy dỗ, vậy nên, mỗi một vị trí nhạy cảm trên cơ thể cô hắn gần như rõ ràng.Nhưng là…Mạch Khê vốn là bạn tinh ý, cô có cảm giác hôm nay Lôi Dận không được vui, hắn bên cạnh đó đang bao gồm tâm sự nào đó. Đêm nay quan sát Lôi Dận có vẻ lười biếng, mặc dù rằng vẫn mị người như trước, nhưng lại giờ phút này hắn lại khiến cô ko tự nhà được nhưng sinh ra cảm giác trìu mến.“Dận…” lúc bàn tay to mập của Lôi Dận chậm chạp trượt xuống, thân bản thân của Mạch Khê khẽ run, giống như đóa hoa nhỏ tuổi tỏa ra vẻ xinh tươi non rực rỡ.Hô hấp của Lôi Dận ban đầu khàn quánh như cô vẫn luôn quen thuộc. Hắn nghiêng người, để cô trọn vẹn dưới thân, nói nhỏ, “Khê nhi, anh ước ao em.”Tim Mạch Khê đập dồn dập, không hề cự tuyệt, trái lại càng ôm chặt hắn hơn…Khi áo xống đều đã được trút bỏ, dưới ánh sáng của đèn mờ mờ, thân thể cô trắng mịn như ngà voi, kích thích hoàn toàn Ԁụᴄ ᴠọпɡ nguyên thủy của lũ ông!Ánh đôi mắt hắn trầm xuống, bước đầu bén lửa mặt trong…Thân bản thân hắn áp xuống, cùng rất hơi thở gấp gáp chẳng thể áp chế, lộ diện một đêm mĩ diệu…Thật lâu, thật thọ sau đó…(Jins: ghét loại dòng này núm >_Một hồi hoan ái chấm dứt, Mạch Khê mất hết sức lực nằm sấp bên trên пɡựᴄ Lôi Dận, toàn thân nho nhỏ tuổi như vừa mới được tưới nước, mềm mịn và mượt mà ướт áт. Trên da thịt trắng mịn là 1 loạt dấu vệt của Lôi Dận lưu giữ lại, không khó để xem ra dịp nãy bao gồm bao nhiêu là kịch liệt.“Dận…” lúc sau, cô chung cục mới ổn định được tương đối thở, ngấc đầu quan sát khuôn mặt cương nghị của Lôi Dận, êm ả dịu dàng hỏi, “Hôm nay tâm tình của anh ấy không tốt, buộc phải không?”“Vì sao hỏi như vậy?” Lôi Dận tương đối hơi ngồi dậy, thuận cầm cố ôm thân thể cô vào lòng, ngón tay vệ sinh đi các giọt mồ hôi rịn ra trên trán cô, nhức lòng nói, “Anh vừa mới khiến cho em đau?”“Không có.” khía cạnh Mạch Khê đỏ lên.

Xem thêm: Tiểu Sử Kaity Nguyen Bao Nhiêu Tuổi, Tiểu Sử Kaity Nguyễn, Kaity Nguyen Bao Nhiêu Tuổi

Cô vẫn là da mặt mỏng, nghe mấy điều này mặt vẫn ko tự công ty được mà đỏ bừng. “Nghe bác Hàn Á nói, anh vừa về đã vào thư phòng, bạn ta lo lắng thôi.”Lôi Dận thở nhiều năm một hơi, dụi đầu vào người cô...“Không phải là chuyện gì không vui, chỉ tất cả điều..." Hắn quan sát Mạch Khê một cái, thấy ánh mắt tràn ngập cảm tình của cô, trong lòng không ngoài xúc động, giọng nói thấp xuống, “Anh hoài nghi, người mẹ anh căn bản là không chết.”Hắn không thích giấu giếm cô điều gì. Bé bỏng con nhạy bén này một khi vẫn phát hiện trung khu tình hắn không ổn, nếu dường như không nói, cô nhỏ dại nhất định vẫn nghĩ miên man mất.“A?” Mạch Khê giật mình, mở to hai mắt, “Anh…anh nói đồ vật gi cơ? Điều này nghe gồm vẻ…‘bất khả tứ nghị’ (không thể tưởng tượng nổi) quá đi?”“Trong tủ sắt của bạc tình Cơ, giá thành Dạ tìm được một tờ giấy do mẹ anh nhằm lại!” Vẻ khía cạnh Lôi Dận thiệt nghiêm cẩn, không thể vui đùa. Ngay sau đó, hắn đề cập hết tổng thể phát hiện tại ngày từ bây giờ cùng tối mưa của tía năm về trước đến Mạch Khê.Mạch Khê nghe xong, khôn cùng ngạc nhiên, một cơ hội lâu mới bao gồm phản ứng, “Dận, có phải anh quá nhạy bén cảm tốt không? Nếu chính xác là Lôi phu nhân, vậy những năm như vậy bà đã từng đi đâu? do sao không lộ diện?”“Đây cũng là vấn đề anh nghĩ mãi ko ra.” Lôi Dận nhíu mày.Mạch Khê chớp chớp mắt, “Đó…không nên là bội nghĩa Cơ bao gồm quen biết Lôi phu nhân chứ?”“Điều này không hẳn. Chắc rằng đêm đó bạc đãi Cơ cũng chỉ theo tin nhắn này nhưng làm.” Lôi Dận phân tích, nói.“Nhưng là…có một chuyện em nghĩ mãi ko được.” Mạch Khê nghiêng đầu, chuyển tay cào cào tóc, “Theo lý thuyết, Lôi phu nhân sống tốt chết, ông Lôi hẳn phải cụ thể điều này. Ví như Lôi phu nhân đích thực còn sống trên đời, ông nội không có khả năng không biết.”Bởi vì mối quan hệ trước đó, Mạch Khê vẫn quen miệng hotline Lôi lão gia là ông nội Lôi, cho tới hiện thời cũng ko sửa. (trong cv là “Lôi gia gia”)Lôi Dận chú ý cô, như thể đương để ý đến điều gì đó, một dịp lâu sau bắt đầu mở miệng, nói ra mang thiết, “Nếu, phụ thân anh thực sự lần khần điều này?”Mạch Khê sửng sốt.“Chuyện này, anh nhất mực phải khảo sát rõ! Tờ giấy đó không có tác dụng vô duyên vô cớ xuất hiện. Trường hợp đã quan tâm đến an nguy của anh ý như vậy, thì tín đồ này nhất quyết có liên hệ với anh. Chữ mẹ, anh có thể nhận ra được.” Ánh đôi mắt Lôi Dận cực kì kiên định.Mạch Khê quan sát hắn, biết hắn luôn luôn nghiêm túc so với chuyện này, tương tự như với cái chết của bạc bẽo Cơ, té ra hắn luôn luôn ngầm điều tra. Ko nói cùng với cô tình hình thực tế, hẳn là sợ hãi cô lo lắng đi.Nghĩ mang lại đây, Mạch Khê lại lần nữa nằm tựa bên fan hắn, hôn hôn má hắn một chút, “Dận, mặc dầu anh làm vật gì em số đông ở sát bên anh. Tuy rằng em đo đắn nên giúp anh như vậy nào, tuy nhiên là, em sẽ luôn luôn như vậy, không nhằm anh đơn độc nữa.”“Khê nhi…” пɡựᴄ Lôi Dận tràn ra một dòng nước ấm, hắn ôm cô vào lòng, đầu tựa vào пɡựᴄ cô, thở dài, “Cảm ơn em.”Mạch Khê đau lòng nhẹ vỗ về đầu hắn. Giờ phút này, Lôi Dận đột trở buộc phải yếu ớt. Ít tốt nhất là cô cảm giác như thế. Hắn cô độc lâu như vậy, luôn luôn cần sử dụng sự ghẻ lạnh giấu đi khát vọng bao gồm tình mến người mẹ của phiên bản thân. Vậy nên, hắn mới hoàn toàn có thể si mê bà mẹ cô như vậy. Hắn thực sự là một đứa trẻ đáng thương.Mạch Khê lặng lẽ thề, khăng khăng phải đảm bảo an toàn thật tốt tâm hồn người đàn ông này, không để hắn bị tổn thương bởi bất cứ điều gì nữa, tốt nhất định! Hắn là của cô, từ ni về sau, cô sẽ khiến cho hắn hằng ngày đều vui vẻ, vui vẻ.“Dận, yên trung khu đi, mọi chuyện đều phải sở hữu câu trả lời của riêng biệt nó. Em tin, ngày anh kiếm tìm thấy tuyệt nhất định sẽ tương đối nhanh…” Giọng nói nữ tính của Mạch Khê đùa vơi bên tai hắn, tràn trề tình yêu, tràn ngập cổ vũ…<1>: Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.Tái ông: là ông già nghỉ ngơi vùng biên giới giữa nhì nước.Tái ông thất mã là: ông già làm việc vùng biên thuỳ mất ngựa.Sách Hoài nam giới Tử tất cả chép một câu chuyện như sau:“Một ông lão nghỉ ngơi gần biên giới giáp cùng với nước hồ phía Bắc nước Tàu, sát Trường thành, gồm nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa chiến ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con chiến mã vọt chạy qua nước hồ mất dạng. Những người trong làng mạc nghe tin mang đến chia ảm đạm với ông lão.Ông lão là người tinh thông việc đời đề nghị rất bình tỉnh giấc nói: - Biết đâu bé ngựa chạy mất hút ấy đem đến điều giỏi cho tôi.Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy con quay trở về, kéo đến một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh bạo mẽ.Người trong xóm tốt tin liền mang lại chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão vẫn nói trước đây.Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: “Biết đâu việc được chiến mã Hồ này đang dẫn đến tai ương cho tôi.”Con trai của ông lão khôn cùng thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì say mê lắm, liền nhảy đầm lên lưng cỡi nó chạy đi. Con con ngữa Hồ không thuần nết nên nhảy loàn lên. Gồm lần bé ông lão không cảnh giác để con ngữa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.Người trong xóm vội cho chia buồn với ông lão, thật ngạc nhiên con chiến mã không tốn tiền cài đặt nầy lại gây ra tai ương cho nam nhi của ông lão như thế.Ông lão mặc nhiên nói: - Xin những vị chớ lo ngại cho tôi, con tôi bị té gãy chân, tuy bất hạnh đó, tuy nhiên biết đâu dựa vào họa nầy cơ mà được phúc.Một năm sau, nước hồ nước kéo quân sang xâm lấn Trung Nguyên. Những trai tráng trong vùng biên giới đều đề nghị sung vào quân ngũ kháng ngăn giặc Hồ. Quân hồ thiện chiến, quấy tan đạo quân new gọi nhập ngũ, các trai tráng rất nhiều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân bắt buộc miễn đi lính, được tồn tại ở gia đình.”Sau khi kể mẩu truyện trên, sách Hoài nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự đổi khác ấy không thể nhận thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.Do đó, bạn đời sau lập ra thành ngữ: “Tái ông thất mã, an tri họa phúc”. Nghĩa là: ông lão ở biên thuỳ mất ngựa, biết đâu là họa tốt là phúc.Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên những khi được phước thì tránh việc quá vui miệng mà quên đề phòng cái họa đang đến; khi gặp gỡ điều họa thì cũng tránh việc quá ai oán rầu đau khổ mà tổn sợ tinh thần. Việc đời, hết may cho tới rủi, hết xui xẻo tới may, yêu cầu bắt chước tái ông nhưng mà giữ sự điềm nhiên trước những thay đổi thăng trầm trong cuộc sống.