Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh người đứng dưới cầu lại ngắm em

Cuộc sống của cô ấy sẽ mãi bình lặng như vậy nếu Chương Tranh Lam không một đợt nữa xuất hiện. Anh hối hận hận rồi, thực sự hối hận hận rồi.


Bạn đang xem: Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh người đứng dưới cầu lại ngắm em

*

Thể loại: hiện nay đại, 419, nam chủ yếu thâm tình, ngược nam, HEĐộ dài: 50 chương + 2 ngoại truyệnTình trạng: trả - vẫn xb và gửi thể thành phim.Văn án:“Em, ôm tình ái câm lặng suốt thời thanh xuân tươi vui nhất. Tín đồ ấy đi, em cũng trở thành đám mây dập dềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung… Mười chín năm trời bự lên cùng bạn ấy, lại mất năm năm để thực hiện toàn bộ những niềm mơ ước của tín đồ ấy… có phải fan ấy mang anh về xoa vơi trái tim em?Anh, ôm nỗi ghi nhớ nhung em dù chỉ gặp gỡ nhau một lần duy nhất. Nhiều năm sau gặp gỡ lại, em vẫn như 1 nỗi ám hình ảnh mơ hồ, níu duy trì anh bao gồm cả khi anh chìm vào giấc ngủ, nhằm rồi sau đó, anh trở thành kẻ ngốc vì cứ mải miết đi theo vệt chân em. Tất cả sao đâu lúc anh nói, chỉ việc anh yêu thương em là đủ…Khi em đứng trên ước ngắm phong cảnh, em gồm biết rằng, người đứng bên trên lầu lại ngắm em…” *

Xem thêm: Áo Khoác Lâm Chấn Khang - Sản Phẩm Áo Khoác Da Nam Cao Cấp Hàn Quốc


Tiêu Thủy Quang ham mê Vu Cảnh Lam. Đây là điều mà cô chắc chắn nhất vào suốt những năm tháng thanh xuân mơ hồ của mình. Cô lừng khừng từ lúc nào mình bước đầu thích anh, ham mê ngắm tầm dáng trầm mặc của anh, ngắm hai con mắt tĩnh yên của anh, nghe chất giọng thư thả mạch lạc mà êm ấm của người nam nhi ấy.Chỉ vị một câu nói “Anh hóng em”, Thủy Quang âm thầm lặng lẽ cố gắng, nỗ lực thi vào trường đh của anh, nỗ lực để xua đuổi kịp bước chân anh, để gần anh rộng một chút. Vậy nhưng mà khi cô đến, anh đã không còn ở đó ngóng cô được rồi.Chương Tranh Lam yêu thích Tiêu Thủy Quang. Đó là vấn đề mà cần đến 2 năm sau chạm mặt lại, anh mới dám quá nhận. Thỏa thuận mình quan yếu quên được thiếu nữ ấy, dù cho những người ấy thậm chí còn còn không thể nhận thấy anh. Chính thức rằng chỉ với sau một lần tình cờ chạm mặt gỡ, sau một đêm mặn nồng nháng qua, anh vẫn ghi nhớ mãi không quên. Để rồi khi tình cờ chạm chán lại cô, anh new biết mình đang không thể quay đầu được nữa rồi…Tình cho tự thuở nào, chết vẫn còn đấy sâu đậm…Lần thứ nhất Chương Tranh Lam bắt gặp Tiêu Thủy quang đãng là khi phát hiện cô đang ngồi trên sân trường đh khóc mang lại tuyệt vọng. Chủ yếu anh cũng thiếu hiểu biết vì sao mình lại có tuyệt vời mạnh mẽ cùng với cô mang đến thế. Lần thứ hai chạm mặt gỡ là lúc cô bị người ta vứt thuốc trong cửa hàng bar. Anh đã cứu vớt cô, định chuyển cô đến bệnh dịch viện, nhưng lại cô đã ôm lấy anh.Chỉ một câu “Lam, anh hãy ôm em đi”, anh biết phiên bản thân mình đã đắm chìm cực kỳ thảm hại. Trải qua 1 đêm hoan ái mặn nồng, hôm sau cô gấp vã tránh đi, không một lần ngoảnh lại nhìn anh. Cô hy vọng xóa không bẩn kí ức sai lạc ấy, chỉ còn mình anh vẫn cứ mãi ghi nhớ nhung.Hai năm tiếp theo tình cờ chạm chán lại, Chương Tranh Lam new phát hiện tại ra, mình thật sự không quên được. Anh cứ vô thức ao ước đến sát cô hơn, mong mỏi biết mọi thông tin về cô. Duyên phận làm cho hai bạn cứ vô tình chạm chán nhau. Cô nhận ra anh, ao ước trốn kị anh tuy vậy càng như vậy, Chương Tranh Lam càng mong đến gần cô. Anh bắt đầu mặt dày theo xua đuổi cô, sử dụng hết đa số thủ đoạn chỉ để cô chú ý đến anh. Anh tin rằng, sớm muộn cũng đều có một ngày, cô vẫn cảm hễ trước tấm thật tâm này của anh.Tiêu Thủy Quang là một trong người ghẻ lạnh bởi trái tim cô đang chết. Vu Cảnh Lam mất rồi, bạn ấy đã không giữ lời hứa sẽ ngóng cô. Cô mang đến mảnh đất lạ lẫm này, ngắm bầu trời anh đã từng có lần ngắm, học ở ngôi trường anh đã từng học, nuôi một chú chó rất lâu rồi anh say mê nuôi, giẫm lên vệt chân của anh ấy nhưng mà đi, luôn lặp đi tái diễn trong đầu rằng “Anh ấy đang ngóng mình”. Rộng một lần, La Trí - chúng ta thuở bé dại của cả nhì người, đã đề xuất hét lên rằng: “Vu Cảnh Lam, cậu kéo cô ấy đi cùng luôn luôn cho xong”.Bởi vậy, khi có một người con trai tự dưng xông vào cuộc sống thường ngày của cô, nói yêu thích cô, nỗ lực chấp theo đuổi cô, dùng mọi cách để bám mang cô, cô thực sự đang không biết làm chũm nào nước ngoài trừ lạnh nhạt xua xua đuổi anh. Tuy nhiên người đàn ông này là một kẻ khía cạnh dày vô sỉ, mặc kệ mọi thủ đoạn, không lúc nào biết nói lí lẽ.Cô càng xua đuổi, anh lại càng lấn tới, cô càng giá lùng, anh lại càng thân yêu theo đuổi. Cô không tồn tại biện pháp như thế nào với anh, chỉ đành nhằm mặc anh muốn làm những gì thì làm. Tuy nhiên càng vậy, người đàn ông này càng lấn tới. Cô dần bị anh tạo nên cảm động, dần dần coi việc anh ở cạnh bên như một thói quen…Anh nói rằng, Thủy Quang, hãy thử gật đầu anh đi.Anh nói rằng, Thủy Quang, anh đang đối giỏi với em, cố định sẽ đối tốt với em, chỉ đối xuất sắc với em…Anh nói rằng, Thủy Quang, chỉ việc anh yêu thương em là đủ rồi,… bất luận em có nghiêm túc hay không…Thủy Quang nghĩ rằng, cô thực sự căng thẳng mệt mỏi rồi. Năm năm qua, cô sống như một bóng ma thiết bị vờ, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể có người nguyện ý kéo cô ra. Người ấy nói rằng, nếu khoảng cách giữa hai người là một trong nghìn bước, thì cô ko phải làm những gì cả, chỉ cần đứng sống đấy thôi, chỉ việc không lùi lại, anh sẽ bước 1000 bước đến bên cô. Bạn ấy phương diện dày bám lấy cô mà lại lại khiến cô cảm giác thật nóng áp. Tín đồ ấy quan lại tâm chăm lo cho cô, khiến cô dựa dẫm, không hề cô đơn. Cô ước ao bước ra khỏi quá khứ rồi, đích thực muốn hướng về tương lai rồi, một tương lai có anh.Vậy mà, khi cô đưa ra quyết định buông bỏ toàn cục quá khứ thì anh lại buông tay. Anh mệt mỏi khi nghĩ rằng bản thân là chỉ núm thân của bạn khác, nghĩ về rằng đang không khi nào có thể thay thế sửa chữa được Vu Cảnh Lam trong lòng cô. Anh từng nói chỉ việc anh yêu em là đủ, nhưng lại rốt cuộc thiết yếu anh lại chẳng thể bền chí đến cùng. Đúng vào trong ngày cô từ giã quá khứ, mong muốn vào tương lai, anh lại rời vứt cô.Rời bỏ, sau cuối thì cả nhì người đàn ông cô yêu gần như rời vứt cô. Cô không hận anh, chỉ là cảm giác thật đau lòng. Cô rời khỏi tp này, rời khỏi quá khứ Vu Cảnh Lam, tách khỏi nhân loại của Chương Tranh Lam. Nhị mươi tư tuổi, cô trở về quê hương, với cùng 1 trái tim tràn đầy thương tổn. Có nhiều người theo đuổi tuy nhiên cô đã hết muốn yêu đương, cũng không còn tin vào tình thân nữa.Cuộc sống của cô ý sẽ mãi bình lặng như vậy nếu Chương Tranh Lam không một lần nữa xuất hiện. Anh ân hận hận rồi, thực sự ăn năn hận rồi. Anh tưởng chừng mình có thể xa cô dẫu vậy nỗi nhớ nhung cô còn to hơn nhiều nỗi đau cô không yêu mình. Anh sai rồi, đích thực sai rồi, hãy để anh một lần tiếp nữa được chữa lành trái tim cô. Lần này, bọn họ sẽ ban đầu lại nhé, không thể những phát âm nhầm nghi kị, chỉ từ yêu mến như thuở ban đầu…“Chúng ta đang đi vô số con đường, đúng có, không đúng có, nhưng dường như lại mới chỉ đi một bước, chúng ta gặp nhau, sau đó anh nói cùng với em, anh tên là Chương Tranh Lam, em nói em thương hiệu Tiêu Thủy Quang.”Anh chẳng qua chỉ là cánh mày râu trai ích kỉ muốn đã có được tình yêu. Cô chẳng qua chỉ là cô nàng ích kỉ hy vọng giữ được chút ấm áp cho riêng rẽ mình. Họ yêu nhau, gồm mất, bao gồm được, có ngọt ngào, cũng có thể có những tổn thương. Em đứng bên trên cầu, cảnh sắc phương xa thật trả mĩ, mà lại hãy nhớ, anh vẫn mãi luôn ở bên trên lầu cao kia mong chờ em. Có thể nào, quay trở lại nhìn anh một chút, được không em?_____________" ": Trích từ bỏ truyện